su tra thu cua mau don
Bạn đang đọc bộ truyện Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn của Diên Vĩ Đỏ tại Truyenonline123.net . Bộ truyện Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn thuộc thể loại (Ngôn tình) là Sự kết hợp độc đáo của tác giả Diên Vĩ Đỏ, tạo nên một câu chuyện vô cũng hấp dẫn.
Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn Chương 4 Thoả Thuận Hôn Nhân Lục Thần Hạo sửng sốt nhìn Tuyết Vũ, lại nhìn khổ giấy in đầy chữ trên bàn, vẻ khó tin. Không phải cô ta vì mê nhan sắc và tiền tài Lục gia mới muốn gả cho anh sao. Như thế nào, cô ta lại dám nói không thích anh?
Hết mùa lúa là chuẩn bị thu hoạch tới tôm càng xanh. Hết vụ lúa - tôm càng xanh, nước mặn lại về, bà con lại thả nuôi tôm sú. Cua thì thả quanh năm. Cứ thế xoay vòng năm này qua năm khác đến nay cũng ngót nghét hơn chục năm. Gạo hữu cơ nhãn hiệu Hạt Ngọc Rồng
Mười sáu năm trời cô sống trong dằn vặt, đau khổ, oán hận, bi thương. Để trả thù, cô ẩn mình trong lớp vỏ bọc tiểu thư nhà họ Trần, con gái tỷ phú Trần Trọng Cường, gả cho con trai của kẻ thù. Từ đây, kế hoạch trả thù mà cô cho là tàn nhẫn nhất, chính thức bắt đầu. Và nó có cái tên: Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn.
truyện sự trả thù của mẫu đơn; 21/04/2022 TRUYỆN SỰ TRẢ THÙ CỦA MẪU ĐƠN. Không chỉ nhớ, mà Bích xoa xúc động chuẩn bị khóc luôn rồi.Cô mím môi ngăn cho khách hàng không khóc, làm cho nũng đậy đi: "Bác thiệt là tốt.Ai mà được gia công con dâu của bác bỏ chắc yêu
After 2 Months Of Dating What To Expect. Significado de Traiu Traiu vem do verbo trair. O mesmo que equivocou, enganou, iludiu, ludibriou, atraiçoou. Significado de trair Enganar perfidamente, atraiçoar trair um ao cumprimento de trair seus trair um segredo. Definição de Traiu Flexão do verbo trair na 3ª pessoa do singular do pretérito perfeito do indicativo Separação silábica tra-iu Exemplos com a palavra traiu Seus detratores na direita afirmaram que ele traiu o partido e foi irresponsável diante dos desafios geopolíticos do país. Folha de 17/06/2012 Ainda conforme as investigações, ela o traiu e, por isso, levou uma surra -o motivo de ter chegado ferida à delegacia. Folha de 11/10/2012 Sobre críticas feitas pelo líder do DEM, disse que "a história dirá quem traiu e quem não traiu a medicina". Folha de 10/10/2013 Outras informações sobre a palavra Possui 5 letras Possui as vogais a i u Possui as consoantes r t A palavra escrita ao contrário uiart Rimas com traiu abriu arrepio tardio juvenil brasil alvadio desafio estio estudantil tamboril pueril gentil ardil luzidio vadio saiu senhorio bravio sadio servil civil mulherio macio febril Anagramas de traiu atuirriútaturaítuíra Mais Curiosidades
Tác giả Diên Vĩ ĐỏThể loại Ngôn TìnhNguồn Sưu tầmTrạng thái Đang raSố chương 189Ngày đăng 2 năm trướcCập nhật 2 năm trước Tác giả Diên Vĩ Đỏ - Bạn đang đọc truyện Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn của tác giả Diên Vĩ Đỏ. Bạn có biết ngoài cách trả thù "Nợ máu phải trả bằng máu" và "Một mạng đền một mạng" ra, thì còn có cách trả thù nào đáng sợ... hơn không? Tường Lam mang trong mình mối thù lớn giết cha mẹ và em gái, không thể nào nguôi ngoai được. Mười sáu năm trời cô sống trong dằn vặt, đau khổ, oán hận, bi thương. Để trả thù, cô ẩn mình trong lớp vỏ bọc tiểu thư nhà họ Trần, con gái tỷ phú Trần Trọng Cường, gả cho con trai của kẻ thù. Từ đây, kế hoạch trả thù mà cô cho là tàn nhẫn nhất, chính thức bắt đầu. Và nó có cái tên Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn. Món nợ giết cả nhà, cô thề sẽ bắt Lục gia phải trả... cả gốc lẫn lãi! Nếu yêu thích thể loại ngôn tình, bạn đừng bỏ lỡ Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình hoặc Bà Chủ Cực Phẩm Của TôiThân mời các bạn đọc tiếp - SSTRUYEN
Ngày làm việc cuối cùng của năm rốt cuộc cũng đã kết thúc. Mọi người trong công ty í ới thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tan làm. Vẻ mặt ai cũng như dỡ được tảng đá trên người xuống, nhẹ nhõm cả người. Bao nhiêu lo lắng khi không hoàn thành công việc sếp giao, căng thẳng sợ bị trách phạt đều tan biến. Nhất là khi năm nay phúc lợi dành cho nhân viên rất chi là ưu ái. Tiền thưởng cuối năm gấp đôi, ngoài ra còn có quà và một buổi tiệc cuối năm dành cho toàn thể nhân viên do công ty tổ chức hoàn toàn. Mọi người chỉ việc diện đồ đẹp đến dự thôi. Thế này bảo sao mọi người không vui cho được. Thần Hạo cũng lục tục dọn dẹp đồ, chuẩn bị đi đón vợ về nhà về nhà. Mới có nửa ngày không gặp cô mà anh nhớ cô ghê gớm. Mặc dù hai người chỉ cách nhau có ba tầng lầu. Còn chưa kịp ra khỏi cửa, anh lại có điện thoại. Nhìn màn hình hiện chữ Jan, sắc mặt của Thần Hạo trầm xuống. Anh bắt máy "Tôi nghe đây." "Người cậu cần tôi đã mang về rồi. Đến mà nhận %3D hàng đi." "Ở đâu?" Thần Hạo không hề ngạc nhiên. Anh biết ngay cậu ta gọi để báo tin tốt cho anh mà. Năng lực làm việc của cậu ta đúng là không thể chê vào đâu được. Mới hai ngày đã bắt được người rồi. "Tôi sẽ gửi chỉ qua cho cậu." Jan nói xong lập tức cúp máy. Hai giây sau, một tin nhắn mới được gửi tới hộp thư của Thần Hạo. Anh xem xong tin nhắn, trầm mặc hai giây, thoát ra, nhắn một tin cho Tuyết Vũ, rồi gọi Thạch Đường đi luôn. Tuyết Vũ bên này vừa dọn xong đồ. Thấy điện thoại có tin nhắn, nghiêng đầu xem. "Bà xã, anh có việc gấp, không về cùng em được. Em để tài xế đưa về nha. Hẹn gặp lại em vào tối nay." Tuyết Vũ nhíu mày. Giờ này hắn còn có việc gấp gì? Không phải chuyện công việc đều tạm ngừng giao dịch để nghỉ Tết rồi sao? Hành động của hắn hơi đáng ngờ! Chợt cô thấy nóng lòng ghê, nôn nao đến khó tả. Dường như linh tính mách bảo cô có chuyện chẳng lành. Nhưng là chuyện gì mới được? Tuyết Vũ ngồi im trên ghế, cố nhớ lại tất cả những tình tiết xảy ra gần đây. Rồi như nhớ ra gì đó, đôi mắt to tròn trợn lên. Leen? Tuyết Vũ thảng thốt, vội mở điện thoại, gọi bằng số điện thoại quốc tế. Chuông chưa kịp đổ tiếng nào, giọng nói vô cảm được lập trình sẵn của nhân viên tổng đài đã vang lên thông báo bằng Anh ngữ "Xin lỗi, số điện thoại của quý khách vừa gọi đã khóa máy, không thể liên lạc được..." Tuyết Vũ cố gọi thêm mấy lần nữa nhưng vẫn không được. Cô thấy bất an. Hôm trước khi cô ấy đến New York còn báo bình an với cô kia mà. Sao hôm nay đã không liên lạc được rồi? Leen không phải người tùy hứng, sẽ không tự nhiên khoá điện thoại đâu. Cô đã dặn phải cô ấy phải luôn giữ liên lạc với cô rồi. Chỗ cô ấy ở sóng điện thoại, wi-fi cũng rất tốt. Rốt cuộc cô ấy đã gặp chuyện gì? Tại sao lại không liên lạc được? Cô mở thiết bị định vị theo dõi điện thoại của Thần Hạo lên kiểm tra, sắc mặt cô bỗng tái nhợt. Hắn vậy mà đang đi ra ngoại thành. Hắn đi ngoại thành làm gì vào giờ này? Đừng nói là Leen đã...? Ý nghĩ ấy lóe lên khiến cô giật thót, sợ hãi kinh khủng. Đảo mắt hai vòng, Tuyết Vũ vội gọi hỏi Kim Ngư, Việt Duật qua nhóm chat. Nhưng cả hai đều nói không liên lạc được với Leen. "Có chuyện gì vậy Tuyết Vũ?" Kim Ngư cảm thấy Tuyết Vũ hơi khác thường, gặng hỏi. Tuyết Vũ thở dài "Lục Thần Hạo đang ra ngoại thành. Em không biết chuyện hắn đi có liên quan đến Leen không nhưng em sẽ đi theo hẳn xem thế nào. Hai người báo cho Khắc Dương rồi chuẩn bị đi, chờ thông báo của em." Cô không chần chừ nữa, vớ lấy túi xách bản to chuyên dụng của mình, nhanh chân ra ngoài. Mà Việt Duật và Kim Ngư bên kia đủ thông minh để hiểu những gì cô vừa truyền tải. Cả hai nhanh chóng làm theo lời Tuyết Vũ nói. Hy vọng Leen sẽ không gặp chuyện gì. Nếu con bé rơi vào tay Lục Thần Hạo, chẳng khác nào đi gặp Diêm Vương rồi. Lục Thần Hạo bản tính thực chất rất tàn nhẫn! Hắn sẽ không tha cho kẻ đã đắc tội với mình đâu. Tất nhiên, Tuyết Vũ không đi xe trong nhà, ra ngoài bắt taxi ra ngoại thành. Cô chưa ngốc tới mức lại đi "lạy ông tôi ở bụi này". Vừa ngồi lên xe, cô lập tức giục tài xế chạy đi. Yên ổn chỗ ngồi rồi lôi ra một bộ đồ đậm chất híp- hop của dân đường phố. Và một bộ đồ hoá trang. Để đề phòng có chuyện gấp, cô luôn thủ sẵn một bộ đồ trong túi xách cho dễ hành động. Sau một hồi hì hục hóa trang, Tuyết Vũ đã biến thành một người khác. Áo phông đen. Áo khoác đen. Quần đen. Mũ lưỡi trai đen. Nguyên một cây đồ màu đen đều form rộng thùng thình. Có như vậy mới ăn gian vóc dáng được, nếu đụng phải Lục Thần Hạo hay người quen, họ sẽ không nhận ra cô. Tài xế taxi theo hướng Tuyết Vũ chỉ, chạy mãi hơn ba chục cây số mới được kêu dừng lại. Từ thiết bị định vị cho thấy, vị trí của Lục Thần Hạo đang ở gần đây. Để tránh đánh rắn động cỏ, cô sẽ đi bộ. Xuống xe, nhìn kỹ rồi Tuyết Vũ mới biết, nơi này khá hoang vu, cây cối mọc lởm chởm hai bên đường, không có nhà ở. Xác định phương hướng của Thần Hạo, Tuyết Vũ phải rẽ vào con đường mòn bên phải. Tức là phải đi qua khu rừng non này. Kiểm tra mặt đất thì đúng là có vết bánh xe mới toanh vừa đi vào đây. Cây cỏ bị bánh xe kẹp nát bét, nằm dí thảm hại dưới mặt đất, cực kỳ xơ xác. Cô không biết rõ Lục Thần Hạo tới đây làm gì, nhưng tới nơi hoang vắng còn xa xôi thế này thì chắc chắn không phải làm chuyện tốt gì. Chỉ cầu mong là không phải Leen đã bị người của hắn bắt được. Cô khá căng thẳng, vừa cẩn thận đi nhanh theo lối mòn vừa cảnh giác bốn phía. Càng đi sâu vào bên trong, sự hoanh vu tĩnh mịch càng rõ rệt, nhất là khi hoàng hôn đang buông xuống một lớp màu tối mờ mờ. Dưới ánh hoàng hôn, Tuyết Vũ cuối cùng cũng nhìn thấy một mái nhà từ xa. Lại gần hơn nữa thì mới biết, đó thực chất là một khu nhà bỏ hoang, trông giống khu nhà máy bị vứt lâu chứ không phải nhà có người ở. Mái tôn bị tốc gần hết, cửa ra vào chỉ còn cái khung cửa bằng sắt trống trơn, những tấm kính đều đã bị đập phá từ lâu, có mảnh còn treo lơ lửng trên khung, nửa muốn rơi nửa lại không nỡ, cứ chơi vơi mãi ở đấy. Nhiều bức tường bị đập đổ, gạch đã vỡ vụn tùm lum. Còn những bức tường nguyên vẹn lại mọc đầy rêu xanh, âm u. Hoang tàn không gì bằng. Phía cửa ra vào chẳng có lấy một bóng người canh gác, im lìm như không có tồn tại hơi thở con người. Chỉ là, thiết bị báo vị trí của Lục Thần Hạo rõ ràng đang ở trong đó. Chắc chắn không sai! Mặc kệ là hắn ở bên trong đó làm gì, cô cũng sẽ vào xem thử. Không có người canh gác, Tuyết Vũ dễ dàng đi qua lối ra vào, vào hẳn bên trong. Mùi ẩm mốc sộc thẳng vào mũi, Tuyết Vũ khẽ khịt mũi. May mà cô có mang khẩu trang. Càng vào bên trong, ánh sáng càng thiếu trầm trọng, nhất là vào thời điểm cuối ngày thế này. Ấy thế mà nơi căn phòng ở sâu nhất khu nhà này lại sáng trưng đèn đóm. Không tối tăm, mà chỉ có ẩm mốc, bẩn thỉu, hôi hám đầy cứt chuột, ruồi bọ. Hơn hết, nơi này không được yên tĩnh như bên ngoài. Nói cách khác, nó là nơi náo nhiệt tồn tại sự sống duy nhất ở khu nhà này. "Tôi hỏi lại lần nữa, người đứng sau lưng cô là ai?"
Giới thiệuMối hận giết người thân sâu nặng như vậy, mọi người nghĩ cô phải làm gì để trả thù đây?Giết lại cả nhà thủ phạm ư???Một mạng đền một mạng???Cha mẹ và em gái của Tưởng Lam bị sát hại, từ đó cô suốt ngày sống trong đau khổ, dằn đau quá lớn, thù hận cũng nung nấu từng ngày, cô lên một kế hoạch hoàn dưới thân phận là Trần tiểu thư, con gái tỷ phú Trần Trọng Cường, cô nhẫn nhịn để gả cho con trai của kẻ thù. Từ đây, kế hoạch trả thù mà cô cho là tàn nhẫn nhất, chính thức bắt nó có cái tên Sự Trả Thù Của Mẫu nợ giết cả nhà, cô thề sẽ bắt Lục gia phải trả... cả gốc lẫn lãi!
Chương 15 Trúng Đạn Một người đàn ông trẻ tướng mạo khá tuấn tú đi tới trước mặt Lục Thần Kiệt, cúi chào Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter "Cậu chủ." "Ừ. Xử lý hết cho tôi. Còn chú ba, mang đi!" Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter Lục Thần Hạo thu dao găm, giao Lục Hàng Cảnh cho người người của mình. Mang đi? Lục Hàng Cảnh không hiểu Lục Thần Hạo muốn mang mình đi đâu, dữ dằn hỏi "Lục Thần Hạo, mày muốn mang tao đi đâu? Tao là chú mày đấy." Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter "Yên tâm, tôi chỉ đưa chú về nhà gặp ba một chuyển thôi. Lâu rồi hai người không gặp nhau, chắc có nhiều chuyện để nói lắm." Lục Hàng Cảnh khiếp sợ, thái độ thay đổi nhanh hơn lật sách "Không, Thần Hạo, chú xin cháu. Chú sai rồi, là chú nhất thời hồ đồ. Cháu tha cho chú lần này đi, đừng giao chú cho ba cháu. Chú hứa sẽ không tới tìm Lục gia gây chuyện nữa. Nếu cháu muốn, chú sẽ lập tức trở về Nam Phi. Cả đời này cũng không về nước nữa." Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter Người khác không biết, Lục Hàng Cảnh sao lại không hiểu rõ con người thật của Lục Bạch Văn. Một sát nhân, máu lạnh, giết người không ghê tay, vô tình, tàn nhẫn không gì sánh bằng. Để có thể có địa vị cao trăm ngàn người ngưỡng mộ, nể trọng như ngày hôm nay, Lục Bạch Văn không biết đã dẫm lên bao nhiêu xác người mà đi. Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter Lục Bạch Văn bây giờ tuy đã thu liễm, như hổ ăn chay, tạo cho mình cái vỏ bọc là người có lòng nhân từ, thấu tình đạt lý, công chính liêm minh, yêu vợ thương con. Nhưng bản chất nguyên thủy sao có thể thay đổi. Cũng chỉ có cái yêu vợ thương con là thật mà thôi. Ngay cả người em trai ruột là ông đây vì ông ta mà cống hiến hết mình, Lục Bạch Văn còn có thể tuyệt tình tổng sang Nam Phi. Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter Nếu Lục Bạch Văn biết ông ta cãi ý trở về, còn bắt cóc con trai, chắc chắn Lục Bạch Văn sẽ không tha cho nữa. Có điều, Lục Thần Hạo không nghe được nỗi lòng của người chú này. Anh chỉ nghĩ Lục Hàng Cảnh chỉ đơn giản là sợ anh trai theo bản năng thôi, không nghĩ nhiều, nói "Chú ba, chú nên cảm thấy may mắn vì mang chung dòng máu với tông. Nếu là người khác, tôi sẽ không giao cho ba mình đâu. Đem đi." Anh đồng thời quay qua cởi trói cho Tuyết Vũ. "Có sao không?" Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter Tuyết Vũ lắc đầu "Không sao!" Đôi mắt trong veo, hời hợt, điềm nhiên, cứ như những gì xảy ra xung quanh chỉ là ảo ảnh, không liên quan cô. Lục Hàng Cảnh không được điềm tĩnh như vậy, sau câu nói kia, cơ thể càng mạnh run, dáng vẻ hèn mọn, còn đâu bộ dáng quyền uy, hống hách, ban đầu, khẩn thiết cầu xin, chỉ thiếu quỳ xuống dập đầu. Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter Cái gì gọi là cảm thấy may mắn. Ông tình nguyện chịu để nó xử lý còn hơn là đến gặp Lục Bạch Văn đấy. Tiếc thay, bất kể ông có nói gì, làm gì cũng không thay đổi được quyết định của Lục Thần Hạo, cuối cùng vẫn bị kéo lên xe, mang đi. Dù sao, Lục Thần Hạo nghĩ, ông già nhà anh không phải loại người tuyệt tình tuyệt nghĩa, sẽ không làm gì quá đáng với em trai ruột của mình. "Đi thôi." Anh trầm lặng ôm eo Tuyết Vũ đi về phía trực thăng, giọng nói mang vài tia thích thú "Cô gan dạ hơn tôi tưởng đấy! Không sợ sao?" Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter Tuyết Vũ nhún vai, không dấu vết nhìn Lục Hàng Cảnh, cũng không giãy ra "Sợ thì sao? Khóc lóc có tác dụng gì?" Lục Thần Hạo cong khóe môi, không nói gì. Bây giờ, anh hình như cảm nhận được một chút điều tốt khi lấy cô vợ hào môn này rồi. Ít ra, khi gặp chuyện cô không nháo, anh cũng sẽ bớt phiền! Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter "Cẩn thận!" Tiếng Tuyết Vũ vừa hô lên, cô đã chắn sau lưng anh. Pång! Viên đạn bay ra ngay lúc đó. Lục Thần Hạo vừa ngoảnh lại, Tuyết Vũ đã ngã vào người anh. Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter Anh sững người! Dưới vai phải của cô, máu chảy ra, nhanh chóng nhuộm đỏ phần lưng áo trắng. Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter "Trần Tuyết Vũ. Cô bị điện à!" Lục Thần Hạo thoáng cái hồi thần, nhíu mày chặt chân mày, mắng. "Tôi vừa cứu anh đấy! Vậy mà còn mắng tôi điên!" Tuyết Vũ bất mãn, bĩu môi, tưởng chừng không có một chút đau đớn nào. Hai mắt cứ thể ngắm nghiền lại, ngất đi. Sắc mặt Lục Thần Hạo âm trầm, lãnh khốc. Hàn khí từ người anh lan tràn ra khắp nơi. Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter "Ngu ngốc!" Anh vẫn mắng, ai mượn cô ta cứu anh. Chỉ là động tác vội hơn bình thường, bế cô lên. Tên vừa bắn lén kia đã bị người của Lục Thần Hạo bắn một phát vào ngực, tắt thở rồi! Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter Tài xế sau vài giây chấn động, sực tỉnh lại, không cần Lục Thần Hạo sai bảo, rất hiểu chuyện chạy lên mở cửa xe cho anh. Phần mình ngồi vào ghế lái, nhanh chóng cho xe chuyển bánh, tăng tốc. Trên xe, Lục Thần Hạo sơ cứu cầm máu cho Tuyết Vũ. Thao tác đầu ra đó, không hề rối loạn. Đáng ghét! Là tại anh quá sơ ý! Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter Xe chạy như ăn cướp, chỉ hơn chục phút đã tới bệnh viện. Tuyết Vũ được đưa vào phòng cấp cứu. Ông bà Trần, ông bà Lục hay tin, vội vã đến bệnh viện. "Thần Hạo, mau nói cho mẹ biết, Tuyết Vũ thế nào rồi? Có nguy hiểm gì không? Sao đang yên đang lành nó lại vào viện được chứ?" Bà Trần vừa tới nơi, đã sốt sắng hỏi. Khi Lục Thần Hạo thông báo, cũng chỉ nói Tuyết Vũ vào viện, không nói rõ sự tình. Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter "Phải đấy, chẳng phải hôm nay Tuyết Vũ đến công ty làm việc sao. Sao bỗng dưng lại có chuyện được chứ." Bà Lục cũng lên tiếng. "Vợ con vẫn đang được cấp cứu, vẫn chưa biết kết quả." Lục Thần Hạo giọng không quá ngoan ngoãn nhưng cũng không thiếu đi phép lễ độ. Anh gộp lại mọi câu hỏi, kể lại sự cố hôm nay, không hề giấu giếm. Cho dù muốn giấu, cũng không được. Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter "Sao lại ra nông nỗi này chứ?" Bà Trần sốc, che miệng, xanh tái mặt, lảo đảo xuýt ngã, may nhờ Trần Trọng Cường đỡ mới đứng vững được. Trần Trọng Cường sắc mặt âm u, vừa tức giận kẻ khiến con gái mình bị thương, vừa tức Lục Thần Hạo không bảo vệ được con gái mình. Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter Ông bà Lục bất ngờ, không nghĩ tới lại có sự tình như vậy. "Con xin lỗi. Đã để ba mẹ lo lắng. Là do con không bảo vệ được Tuyết Vũ. Để cô ấy đỡ thay con một viên đạn." Anh cúi đầu nhận lỗi, thực sự áy náy cùng cảm thấy bản thân vô dụng. Một bộ sẵn sàng chờ ba vợ chỉ trích. Tuy rằng anh ghét Trần Tuyết Vũ, nhưng việc để một cô gái đỡ thay mình một viên đạn là chuyện không thể chấp nhận được. Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter "Xin lỗi thì có tác dụng gì. Anh thân là đàn ông, mà lại không bảo vệ được vợ mình, lại để con bé đỡ thay! Nếu không may viên đạn bắn vào ngực, anh nói xem lúc đó ai đền con gái cho chúng tôi!" Trần Trọng Cường không kiêng kỵ gì, dạy bảo con rể tại chỗ. Nói gì thì nói, tuy địa vị của Lục gia lớn mạnh không phải ai cũng đụng vào được. Nhưng Trần gia cũng đâu thua kém gì, Trần Trọng Cường có đủ vốn liếng để lên mặt chất vấn anh con rể cực phẩm này. Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter Vợ chồng Lục Bạch Văn nhíu mày, không vui, nhưng tự biết mình đuối lý, không thể phản bác. Tuy rằng Lục Hàng Cảnh đã bị đuổi ra khỏi Lục gia, nhưng dù thế nào vẫn không thể thay đổi được sự thật, Lục Hàng Cảnh là em trai của ông. Em trai mình lại đi bắn hạ thương cháu dâu, chuyện này mà đồn ra ngoài, không phải sẽ thành chuyện cười cho thiên hạ đàm tiểu sao. Đã vậy, cô con dâu này của ông, là con gái cưng của tỷ phú giàu nhất Châu Á đấy. Lục Bạch Văn trầm mặc một lát, thở dài Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter "Thật xin lỗi, lại để anh chị xui gia chê cười rồi. Thằng em này của tôi, mấy năm trước làm điều sai trái, đã bị đuổi ra khỏi gia tộc. Cứ tưởng nó sẽ biết lỗi thay đổi tính tình, không ngờ lại tiếp tục làm xằng bậy. Anh chị xui yên tâm, lần này tôi sẽ xử phạt nó cho anh chị câu trả lời thoả đáng." %3D Trần Trọng Cường sắc mặt khá hơn một chút, cũng không muốn tỏ ra khách khí gì, gật đầu "Anh xui cảm thấy như thế nào thỏa đáng là được rồi." Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter Lục Bạch Văn hiểu ý, dù không hài lòng, cũng không thể nói gì thêm. Lần này là do Lục gia sai sót! Mời bạn đọc truyện trên Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
su tra thu cua mau don