mệnh trung thiên ái
Con thân Đức Thánh Thiên Thần, tính thiêng liêng sáng láng, con cám ơn Đức Thánh Thiên Thần giữ con từ thuở mới sinh đến nay cho khỏi tay quỷ. Đức Thánh Thiên Thần là thầy con, mở lòng cho con biết được đạo thánh Chúa trời đất. Vì vậy con cầu cùng Đức Thánh Thiên Thần giữ con ban ngày, xem con ban đêm,
Tánh người trầm tĩnh, thận trọng, dè dặt, có lòng tự ái, trường thọ, trong đời ít gặp tai nạn, làm giàu chậm nhưng vững bền, gặp cảnh khó đến mấy cũng đầy đủ cương nghị, chịu đựng nổi mọi sự cực nhọc, đầy lòng bác ái; Ít nói nhưng hễ nói ra thì lời nói có đạo nghĩa và chân thật, lạc quan và rất tự tin nơi tài trí sẵn có của họ.
Những trận đánh kinh thiên động địa diễn ra sau đó khiến quân giặc kinh hồn bạt vía. Từ đó người Mày trở thành những chiến binh thực thụ, tạo dựng niềm tin cũng như sự kính nể của các tộc người anh em khác. Không chỉ xem mình là chiến binh có thiên mệnh bảo vệ
Các ngành, các cấp của tỉnh tiếp tục triển khai các biện pháp phòng, chống lụt bão. Sáng 27-9, Ban Chỉ huy Phòng, chống thiên tai và Tìm kiếm cứu nạn tỉnh Thừa Thiên - Huế đã ban hành Công điện số 06/CĐ-PCTT về tiếp tục triển khai công tác ứng phó khẩn cấp với bão số
Thậm chí, Bùi Thiên Ảnh không chút phật lòng, yêu cầu Tam sư huynh bọn hắn đánh lên Cửu Trọng Thiên, mới có tư cách cùng hắn một trận chiến nhiều hồi mệnh hồn, những này ngồi trên khán đài nhân vật, chỉ sợ đều đang đợi lấy nhìn hắn cái này Cửu Châu khách đến
After 2 Months Of Dating What To Expect.
Beta Bin - Giang Thư nói xong những lời này, liền xoay người trở lại cửa thang máy. Thang máy chờ đã lâu, chân trước anh vừa bước vào thì hai ba tổng giám đốc cũng bước sát theo sau, thang máy đóng lại lập tức lên lầu. Nhóm quản lý cấp cao tại chỗ đưa mắt nhìn nhau, không thể đoán ra ý tứ trong lời nói của Diêm Vương gia, chỉ có thể làm theo. Ôn Ngưng không có thời gian để phản ứng, bị không trâu bắt chó đi cày, mấy người thư ký vây quanh cô không ngừng hướng dẫn cô về ý nghĩa của thiết kế và khái niệm của sáng tạo, nhưng mà cô căn bản chưa hề tiếp xúc qua những thứ này, nếu chỉ học vẹt thì hiệu quả sẽ không được tốt. Quản lý ban hậu cần có chút động tâm tư, tuy rằng Ôn Ngưng đã đi đến trước mặt nói lời xin lỗi, nhưng nếu không thể khiến tính khí của Giang Thư dịu lại, thì khi sự kiện kia bị trách tội xuống, anh ta chắc chắn khó thoát khỏi có liên quan. Anh ta nghĩ lại những phản ứng khi nãy Giang Thư nhìn thấy Ôn Ngưng, đoán chừng vị tổng giám đốc Giang này, mười phần thì đến tám chín phần là nhất thời có hứng thú với cô gái kia. Ngay lập tức anh ta gọi người tìm đến một bộ quần áo, nói nữ thư kí nhanh chóng thúc giục Ôn Ngưng đi thay. Ôn Ngưng hầu như không có cơ hội để từ chối, khi đã thay xong quần áo lúc bước ra biểu cảm mười phần mất tự nhiên. Quản lý một giây cũng không dám chậm trễ, túm lấy người đem lên trên lầu. Giang Thư bên kia, mấy lão giám đốc dẫn anh hướng khu nghỉ ngơi dạo một vòng, chờ cho đến khi đoàn người đi đến trước cửa của tổng bộ, quản lý đã mang theo Ôn Ngưng chờ được khá lâu rồi. Nhưng khi Giang Thư vừa thấy bộ đồ cô mặc trên người, sắc mặt liền biến thành màu đen. Cô gái cởi xuống bộ đồng phục lao động hơi dài màu xanh nước biển vừa mới mặc kia, đổi thành bộ váy đồng phục màu xám nhạt ôm lấy vòng ba. Làn váy vừa ngắn lại vừa ôm sát vào người, bên trên là chiếc áo sơmi màu trắng hơi mỏng lại có chút xuyên thấu. Ôn Ngưng tuy nhỏ nhắn, nhưng chiếc áo vẫn dán sát không một khe hở, hoàn mỹ phác họa ra dáng người lồi lõm khiến người ta có hứng thú, ba chiếc cúc áo trước ngực cũng đã mở. Giang Thư từ trên cao nhìn xuống, từ góc độ của anh nhìn về phía cô, chỗ kia đã từng rất nhiều lần đi qua trong đêm , anh thích nhất là một tay nắm giữ địa phương đó, nhưng giờ phút này lại như ẩn như hiện. Người đàn ông nghiến răng, trong mắt hiện lên một tia tà ác. Bất luận là ai, trước khi tiến vào tổng bộ đều phải thay đôi giày được chuẩn bị trước đó. Trong ngành sản xuất thì đây là những lễ nghi, quy củ bắt buộc. Nhưng mà với thân phận của như Giang Thư, dù có muốn hủy đi nơi này, cũng chỉ cần một câu nói mà thôi. Cái gọi là lễ nghi, quy củ ở trước mặt anh đều chẳng là gì cả. Song người đàn ông dừng lại ở cửa hồi lâu nhưng một tiếng cũng không nói, quản lý khẩn trương vội dùng khuỷu tay đẩy Ôn Ngưng đang sững sờ tại chỗ không động đậy "Mau ngồi xuống giúp tổng giám đốc Giang đem giày đổi cho tốt, có hiểu hay không hả!" Giang Thư không vui mà nghiêng đầu nhìn phía tay phải của Ôn Ngưng chỗ đã bị chạm qua kia, hận không thể ngay lập tức vặn tay ông ta xuống. Lông mi của Ôn Ngưng khẽ run rẩy, thật cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này. Biểu cảm có chút xấu hổ, rồi sau đó lại lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn, rất nghe lời mà cúi đầu ở trước mặt anh, chậm rãi ngồi xuống. Rõ ràng là ban đêm hai người ôm nhau cùng nhau nằm trên giường, nhưng bất luận ở nhà hay là ở bên ngoài, về công về tư, trước sau cô đầu phải sắm vai một người muốn lấy lòng anh. Chẳng qua giây tiếp theo, Giang Thư nắm lấy cổ thay không để cho cô khom người hay cúi xuống, ánh mắt khinh miệt mang theo tia áp bức đảo qua vị quản lý đang ân cần ở phía sau, mười phần chiếm hữu kéo người đến bên cạnh mình, tay tùy tiện cởi áo khoác choàng lên trên người cô, che đi nơi mà chỉ có anh mới có thể nhìn kia, tư thế lười biếng đem người cùng tiến vào tổng bộ. Phía sau đoàn người đông đúc đi cùng cũng không dám đi theo quá sát, vô cùng hiểu chuyện mà lưu lại một khoảng cách thật lớn, trao đổi với nhau qua ánh mắt, lại bắt đầu lo lắng rằng Ôn Ngưng không có kinh nghiệm sẽ không biết ăn nói, đã gợi lên sự hứng thú của thái tử gia, lại không có bản lĩnh đem người dỗ dành cho tốt. Vào lúc các quản lý cấp cao đều đang lo lắng đề phòng, liền nghe thấy cách đó không xa tổng giám đốc Giang cất tiếng nói nặng nề hỏi. Nhưng mà mỗi một câu đều không hề liên quan đến những vấn đề mà Ôn Ngưng đã chuẩn bị lúc trước. Giang Thư "Cô cảm thấy thiết kế này thế nào?" Ôn Ngưng có chút câu nệ, nhưng cũng biết nên nói điều tốt "Khá, khá tốt." "Vậy cô có thích phong cách này không?" Giang Thư không coi ai ra gì mà cười khẽ, nắm lấy tay cô, bàn tay to nắm lấy đầu ngón tay mềm mại mà bóp nắn, vẫn là cảm giác quen thuộc. Ôn Ngưng cũng mặc kệ thích hay không thích, đều vội vàng gật đầu. "Nhưng mà phong cách này không phù hợp với phong cách của Ngự Kiền Loan." Giang Thư nhàn nhạt mở miệng. Chỗ hạng mục này chủ yếu nhắm vào yếu tố đơn giản và ấm áp, mà Ngự Kiền Loan theo phong cách châu Âu thì trang nhã xa hoa, màu sắc thiên về màu lãnh đạm, khí phách cũng có chút quá mức, quả thật không hợp cho lắm. Một đám quản lý cao tầng đang nghe lén phía sau cho rằng Ôn Ngưng đang trả lời bậy bạ, chọc cho thái tử gia không vui, hít một hơi thật sâu,trái tim đều lên đến tận cổ họng rồi. Đừng nói đến xung quanh đều là những người lần đầu tiên thấy Giang Thư, ngay cả Ôn Ngưng cũng có thể làm chứng, là vợ của anh, sớm chiều chung sống nhưng cũng rất khó để đoán được tâm tư của anh. Cô gái nhỏ trong chốc lát cũng không biết nên nói gì, trái tim cũng đập thình thịch, thật cẩn thận mà ngẩn đầu lên nhìn anh, khẩn trương đến mức theo thói quen nắm chặt tay lại, nhưng đúng lúc cũng nắm chặt bàn tay to lớn kia. Giang Thư rũ mắt nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt của hai người, hơi nhếch môi "Nếu cô thích, tôi có một căn hộ dùng nghỉ tạm ở gần công ty nhưng vẫn chưa có trang trí , cô thích thì có thể dùng nó." Trong lòng Ôn Ngưng không có lý do mà đau xót. Ở bên ngoài anh rốt cuộc có bao nhiêu cái nhà, cô làm vợ mà hoàn toàn không biết gì cả, từ khi kết hôn cho đến nay cũng đã khá lâu, nhưng từ trước đến nay cô giống như chưa hề bước vào thế giới của anh. "Tôi còn chưa từng đến đó lần nào." Giọng nói của cô mang theo điểm ủy khuất. Nhưng khi tai của Giang Thư nghe,không biết vì sao lại mang theo cảm giác làm nũng nhàn nhạt. Người đàn ông cười khẽ, ngữ khí ôn nhu "Lần sau sẽ đưa cô đến đó ở hai tháng." Nghe qua giống như tính toán muốn Kim Ốc Tàng Kiều. Hô hấp của Ôn Ngưng cứng lại, trái tim đập nhanh vài nhịp, người đàn ông chỉ cần tùy ý hứa hẹn một câu qua loa nhẹ nhàng thôi, là có thể làm cho chút uất ức của cô trong nháy mắt biến mất không còn chút nào. Có lẽ từ năm tám tuổi khi gặp gỡ anh, liền đem anh chặt chẽ đặt ở trong lòng để nhớ thương. Mười mấy năm chờ đợi, tất cả mất mát cùng uất ức đều có thể dễ dàng dỗ dành. Cô gái nhỏ ngoan ngoãn bị anh nắm chặt dẫn vào bên trong, hai người bước chân chậm rãi, thong dong tự tại, ngẫu nhiên Giang Thư cũng hỏi hai câu, cô liền mềm mại trả lời, không khí thoạt nhìn có vẻ rất ấm ấp, rất giống với những cặp vợ chồng bình thường, ấm áp và thoải mái. Hai người đi đến bên cạnh cửa sổ, Giang Thư không chút để ý mà nắm một góc của tấm rèm cửa, ngữ khí rất giống như là lựa chọn đồ vật cho chung cư "Tấm rèm này hợp với màu gì?" " Màu vàng?" Giang Thư không mặn không nhạt mà "Ừ" một tiếng, lười nhác đem tầm mắt đầu về chiếc giường trong phòng ngủ "Khăn trải giường thì sao? Cũng thích màu vàng?" Cô gái không còn sự khẩn trương và khiếp sợ giống lúc đầu, gật gật đầu, câu trả lời cũng càng thêm nhẹ nhàng và tự nhiên "Ấm áp dạt dào, rất có giác gia đình." Đuôi lông mày của Giang Thư khẽ nâng lên, nhìn cô "Vậy Ngự Kiền Loan không phải là gia đình à?" Theo bản năng mà Ôn Ngưng nắm chặt lòng bàn tay, chẳng qua còn chưa kịp mở miệng nói, thì đã nghe thấy người đàn ông bên cạnh rất không có ý tốt mà hơi cúi xuống tiến đến bên tai của cô, lời nói toàn là lời ái muội "Tôi cũng thấy vậy, da của cô rất trắng, màu vàng càng hợp với cô hơn, Ngự Kiền Loan lấy màu đen làm chủ đạo, cảm thấy không đủ tư vị đi." Ôn Ngưng phải mất rất nhiều công sức mới hiểu ra ý tứ trong lời nói của anh, thoáng cái đôi tai đỏ lựng cả lên, buột miệng thốt ra một câu "Lưu manh!" Giang Thư khóe môi hơi hơi cong lên, nhưng người ở phía sau lại nhìn không được vẻ mặt của anh. Quản lý thiếu kiên nhẫn, vội vàng thấp giọng mắng "Ôn Ngưng! Như thế nào lại nói chuyện như thế với tổng giám đốc Giang, đừng có mà không cần mặt mũi như vậy! Không có chút giáo dưỡng nào cả." Giang Thư mới gợi lên được một ý cười thì trong nháy mắt liền trầm xuống, xoay người lại sắc mặt lạnh lẽo khiến người ta phát run. Quản lý vội hướng về phía Giang Thư vả mặt tươi cười "Tổng giám đốc Giang, ngài đừng nóng giận, cô gái không có giáo dưỡng này là do chúng tôi không nghiêm túc quản lý." Ông ta đè thấp âm thanh, đổi sang giọng điệu mập mờ, tự cho là đúng mà lấy ra quy tắc dơ bẩn của ngành sản xuất "Ôn Ngưng chọc ngài không vui, chúng tôi liền để cho cô ấy bồi ngài. Nếu ngài thấy không thoải mái... Thì ngài hãy mang về từ từ xử lý..." Lời nói này cũng đã ám chỉ rõ ràng, hình thức xin lỗi ở đây trong lòng mọi người đều biết rõ, nếu Giang Thư muốn, đừng nói là một Ôn Ngưng, bao nhiêu phụ nữ cũng đều có thể đem đến trước mặt anh. Người đàn ông híp lại mắt, đầu lưỡi đẩy đẩy má, bộ âu phục và giày da lịch sự nhưng lại mang theo chút vô lại " Hợp tác đem người đến để bồi thường cho tôi?" Ánh mắt quản lý đầy hàm ý, cười tủm tỉm, bày ra cái vẻ mặ tôi và cậu đều hiểu, cứ tưởng mọi người đều vui vẻ, lại không thể nghĩ đến một giây trước người đàn ông còn hơi cong môi, giây tiếp theo liền mang theo ánh mắt hung ác, nhấc chân lên đạp về phía bụng dưới của ông ta. "Cmn cho mày lá gan này? Người của ông đây cũng dám tùy tiện làm chủ?!" Một chân này vừa rắn chắc lại vừa dồn dập, quản lý bị đạp ngã rồi thẳng tắp quỳ trên mặt đất, cả người không chịu được mà run lên, chịu đựng đau đớn cực độ chật vật mà kêu "Tổng giám đốc Giang, thực xin lỗi.'' "Mẹ nó, ông đây nhịn mày đủ lâu rồi!" Người đàn ông tiến phía trước một bước, đế giày da dẫm lên cánh tay đã từng cham vào Ôn Ngưng, ác độc mà nghiền xuống. Cẩn thận nghe, tựa như có thể nghe thấy âm thanh của xương cốt bị đè ép, anh đã sớm không vừa mắt bàn tay dơ bẩn này. Tay của Ôn Ngưng bị anh nắm chặt không buông, cô sớm đã bị bộ dạng này Giang Thư dọa sợ, trên mặt đất quản lý vẻ mặt vô cùng đau khổ, Ôn Ngưng sợ anh không có chừng mực, vội vàng giữ cánh tay anh nhằm đem người kéo trở về "Giang Thư, anh đừng dẫm nữa..." Người đàn ông quay người lại, cười lạnh một tiếng "Bảo vệ ông ta? Có biết tên cẩu nam nhân có tâm tư gì không? Ông ta muốn đem cô bán cho tôi. Hôm nay nếu không phải là tôi mà đổi là người khác tới thì cũng không biết hiện tại cô ở đâu!" Giờ phút này Ôn Ngưng không còn tâm tình để ý nữa, cũng không biết là lấy lá gan ở đâu ra, lôi kéo cánh tay Giang Thư hướng bên ngoài đi , trong giọng nói mang theo tia cầu xin "Chúng mình về nhà đi, Giang Thư..." ** Trong xe, tay Giang Thư nắm lấy vô-lăng mang theo lực đạo vô cùng tàn nhẫn, khớp xương cũng trở nên trắng bệch, tốc độ xe cũng rất nhanh, Ôn Ngưng sợ hãi mà nắm chặt đai an toàn, trái tim đập thình thịch cũng không có can đảm mở miệng kêu anh chậm lại một chút. Một đường này người đàn ông luôn trầm mặt, chẳng mấy chốc xe đã ngừng lại trước cửa Ngự Kiền Loan nhưng lại không có ý muốn xuống xe. Anh móc ra điếu thuốc rồi đốt lên, khói thuốc làm cho Ôn Ngưng ho khụ hai tiếng, anh một hơi cũng không nhả, lại đem tâm tình phiền loạn yên tĩnh trở lại. Rõ ràng là khi ở nước ngoài, tâm tình không yên muốn vội vàng trở về nước, nhưng khi đến gặp người trước mặt, lại ồn ào thành bộ dạng thế này. Hầu kết của anh động động một chút, cau mày "Vì sao lại đi làm?" Anh chỉ cần nhớ đến chuyện ở bên ngoài Ôn Ngưng bị người đàn ông khác nhớ thương, bắt nạt, thậm chí chỉ còn đụng vào, cổ dục vọng chiếm hữa dưới đáy lòng liền bắt đầu hung hăng kêu gào. Trong xe Ôn Ngưng còn chậm chạm chưa có đi qua, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút trắng bệch "Tôi cũng muốn kiếm tiền." Giang Thư thấp giọng giễu cợt "Chút tiền đó cũng đáng để xuất đầu lộ diện kiếm về? Sau này cũng đừng đi nữa, ngoan ngoãn ở nhà, tôi còn nuôi không nổi một người như cô sao?" Nhưng chút tiền lẻ mà anh chướng mắt ấy, có thể cứu mạng của cả một gia đình. Ôn Ngưng không lên tiếng. "Nghe lời." Đây là tia nhẫn nại cuối cùng của anh. Hiếm khi Ôn Ngưng lại không nghe theo ý của anh, lắc lắc đầu. Giang Thư lãnh đạm câu khóe môi, không vui mà lôi kéo cà vạt, mở cửa xuống xe, để cô một mình ở lại trong xe. ** Giang Mông Mông đối diện đi tới, nghĩ nghĩ lại gõ Giang Thư một chút, nịnh nọt cười cười "Anh trai -" còn chưa nói xong, liếc mắt một cái thấy rõ bản mặt âm u của Giang Thư, lập tức rất thức thời mà nhanh nhẹn mà cong đuôi, "Em tự mình lăn..." Ôn Ngưng hồi lâu mới cẩn thận trở lại phòng ngủ. Trong lòng Giang Thư nghẹn uất, cởi ra áo khoác rồi ngồi xuống giường, thì một tay sờ đến đồ vật lông xù xù, tùy ý ném trên mặt đất, nhíu mày không vui "Đây là cái gì?" Ôn Ngưng vội vàng chạy qua đem món đồ chơi mao nhung* kia nhặt lại, nhỏ giọng đáp "Đây là Mông Mông đưa cho tôi." *Mao nhung Đồ bằng lông mềm mại. Giang Mông Mông nói, anh trai không trở về nhà, sợ cô buồn chán, liền tặng cô không ít gấu bông, từ nhỏ cô đã không ai có làm bạn, lại sợ bóng tối, khi còn nhỏ chưa từng chơi mấy cái này, vào lúc nhận được vô cùng yêu thích, đặt chúng ở đầu giường, mỗi đêm khi nhớ đến Giang Thư, liền ôm một cái, suy nghĩ đến việc anh đang ở bên người, có thể bớt chút sợ hãi cùng nhớ nhung. Giang Thư nhìn thấy cô bảo vệ con búp bê như thế liền không thoải mái, mới vừa rồi còn không cho anh động thủ với tên hỗn đản kia, hiện tại ném cái búp bê thì cô liền luyến tiếc, giống như đối với tất cả mọi người đều ôn nhu, duy nhất chỉ không nghe lời anh. "Quăng ra ngoài." Lông mi của cô gái khẽ run lên. "Đừng để cho tôi lại nhìn thấy trong phòng có đồ vật như thế nữa, bằng không liền quăng đồ của cô ra ngoài." Ôn Ngưng thật cẩn thận đem mấy món đồ chơi mao nhung toàn bộ ôm xuống dưới lầu đặt trong phòng khách , mới vừa ra khỏi cửa thì thấy Giang Mông Mông ôm một con chó lưu lạc có bộ lông màu trắng như tuyết xông tới, khóc đến rối tinh rối mù, nửa điểm cũng không giống đại tiểu thư cao ngạo ngày thường "Ngưng Ngưng, chị dâu! Chị mau cứu nó." "Em vừa mới trộm lấy xe anh trai chạy đi ra ngoài, mới đi được vài bước thì tiểu gia hỏa này liền xông tới, chị mau nhìn nó xem, trên chân đều là máu cả." Ôn Ngưng vội vàng ôm lại, cũng giống như vậy vô cùng khẩn trương "Đụng phải?" "Không có... Em đã đạp phanh dừng lại..." Ôn Ngưng kiểm tra một phen "Vẫn ổn vẫn ổn, chỉ là mất chút da, chị bôi cho nó chút thuốc là được." Giang Mông Mông nhẹ nhàng thở ra, vô cùng đáng thương rồi nói "Chị dâu, chúng ta nuôi nó đi..." Tay bôi thuốc của Ôn Ngưng hơi ngừng lại, có chút do dự "Anh em không thích những thứ
Trọn bộ[*] Mệnh Trung Thiên Ái Full tập được cập nhật mới nhất tại Truyện Tip đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Bạn đang theo dõi đọc truyện full hay Mệnh Trung Thiên Ái của tác giả Cửu Đâu Tinh rất hấp dẫn và lôi cuốn. Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ online. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới mới lạ, những tình tiết đặc sắc, đọc truyện Ngôn Tình này để trải nghiệm và cảm nhận bạn nhé. Hán Việt Mệnh Trung Thiên VịThể loại Nguyên sang, Ngôn Tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Song khiết, Hào môn thế gia, Nhẹ nhàng,….. 【 Hợp đồng kết hôn / Cưới trước yêu sau / mặt dày theo đuổi lại vợ* / Văn giới giải trí ngọt ngào dễ chịu】 [*] Câu đầy đủ là ”Kiêu ngạo nhất thời sảng, truy thê hỏa táng tràng”. Mọi người có thể hiểu là lúc đầu nam chính chảnh chảnh lạnh lùng các kiểu không chấp nhận tình cảm của nữ chính rồi sau này làm đủ thứ để theo đuổi lại nữ chính. Cô gái nhỏ đáng thương ngọt ngào mềm mại X Tổng giám đốc bá đạo chiếm hữu, ảo tưởng, điên cuồng. ————————————————- 【 Văn án 1】 Thiếu nữ như hoa Ôn Ngưng vừa được 20 tuổi đã bị buộc trờ về Hàn thành để thực hiện hôn ước cùng với nhà họ Giang, đối tượng là Giang Thư. Cô có tâm tư riêng, nghĩ rằng dù hôn nhân này khởi đầu không phải từ tình yêu nhưng trước khi thời hạn ly hôn đến, cô mong mình có thể khiến Giang Thư động lòng. Thế nhưng dù cô có hạ thấp bản thân để hùa theo anh như thế nào, tâm của anh vẫn lạnh băng như trước. Đêm đó rời đi, mưa to gió lạnh, cô gái nhỏ ôm chân cuộn mình nơi ghế lạnh, khuôn mặt gầy gò, nhỏ nhắn bị đông lạnh làm cho tái nhợt. Trong xe cách đó không xa, trợ lý trong lòng thấp thỏm mở miệng “Giang tổng, tôi đến đó đem bà chủ trở về được không?” Người đàn ông lạnh lùng nhếch môi, đôi mắt khép hờ “Chịu chút đau khổ để nhớ lâu, chịu không nổi sẽ tự biết quay về.” Giang Thư lần đầu tiên tính sai, đêm ấy qua đi, ngay cả tiếng động của cô cũng chưa từng nghe qua. Giang Thư nhận được tin em gái mình gây chuyện ở quán bar, gọi điện yêu cầu người nhà đến nộp tiền bảo lãnh. Vài tuần sau đó. Người đàn ông không thèm để ý “Đừng thả ra, cứ giam giữ đi.” Giang Mông Mông nghe được vội la lên “Anh! Em với chị dâu nhỏ ở đây này! Cũng cùng em bị giam giữ nè! Mau cứu chúng em đi!” Giang Thư bỗng chốc ngồi dậy “Em đưa cho anh nói chuyện với cô ấy.” Ôn Ngưng quay mặt sang nơi khác “Không muốn nói.” Người đàn ông im lặng trong giây lát “Chờ anh, anh sẽ đến ngay.” 【Văn án 2】 Sau đó, vị thái tử gia thành phố Hàn tham gia một chương trình về tình yêu và Ôn Ngưng bị ép phải tham gia. Nam diễn viên bắt chuyện với Ôn Ngưng, đôi mắt Giang Thư sâu thẳm, chỉ còn kém đem hai chữ chiếm hữu viết lên mặt. Nhưng thái độ đó lại bị anti fan mắng chửi. —- “Giang tổng cực kì phẫn nộ, nhất thời gương mặt tối sầm lại, nhìn giống như là muốn chém chết Ôn Ngưng sau đó rời đi vậy.” Đêm đó, sự cố về âm thanh của chương trình bị lộ ra bên ngoài và trở thành chủ đề nóng trên mục tìm kiếm trên mạng. Giọng nói trầm ấm của người đàn ông”Ngưng Ngưng, em là của tôi.” Ôn Ngưng “Tôi đã sớm không phải là của anh.” Bullet screen* nín thở, tất cả đều đang chờ người đàn ông hẹp hòi, bạc tình này nổi giận. Nhưng lại nghe thấy anh than nhẹ một tiếng, ôn nhu cười nhẹ mang cảm giác cưng chiều “Vậy thì tôi là của em.” [*] Bullet sccreen nguyên văn là 弹幕 danmaku là một thuật ngữ phổ biến ở Trung Quốc dùng để chỉ những bình luận chạy trên màn hình. Một vài phút sau, Giang Thư đăng lên Weibo ——— “Vốn có dũng khí mắng một câu đã khó, nay theo đuổi lại càng khó hơn.” Tết đến, người hâm mộ couple !Aaaaaa!! Đường ngọt quá đó nha! Doc truyen menh trung thien ai lttp truyen chu ebook prc download khoá Đọc truyện Mệnh Trung Thiên Ái full, chương 1, chương cuối. Mệnh Trung Thiên Ái wattpad truyện full sstruyen truyencv medoctruyen, metruyenchu nội dung truyện Mệnh Trung Thiên Ái review, Mệnh Trung Thiên Ái Mangatool Wikidich Truyencuatui truyenfull webtruyen truyenyy , nghe audio Mệnh Trung Thiên Ái
Chương 1Đầu tháng tám, nhà họ Giang giàu nhất vùng duyên hải Hàn Thành tổ chức một buổi tiệc cưới long số người thuộc giới thượng lưu của Hàn Thành tham dự ngày cưới hôm nay, nói là ngày cưới nhưng trong mắt phần lớn người ở đây, ông cụ nhà họ Giang tổ chức đám cưới cho Thái tử là cơ hội tốt để kết thân với gia tộc được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn ngày cưới, Ôn Ngưng hồi hộp đến nỗi không thể nén được run Từ ở cạnh cô, nhắc nhở cô quá trình làm lễ lúc vào lễ đường hết lần này tới lần khác, thỉnh thoảng còn sửa sang lại làn váy lộng lẫy nhưng nặng nề giúp khoảng thời gian này Giang Thứ vẫn luôn ở nước ngoài, đến lúc thử đồ cưới cũng không thèm về, Ôn Ngưng cúi đầu đỏ mặt, không khỏi nghĩ đến lát nữa Giang Thứ thấy cô mặc váy cưới thì sẽ phản ứng thế chính thức vào đại sảnh, Ôn Ngưng hít sâu một hơi nhưng vẫn không khống chế được nhịp tim đang ngày càng nhanh, khăn voan trắng tinh rũ ở trước mặt, dây chuyền mảnh mai tôn lên xương quai xanh hoàn mỹ, eo nhỏ uyển chuyển chỉ lớn bằng một nắm tay cũng thu hút sự chú ý của mọi cơn gió nhẹ đột nhiên vén khăn voan của cô lên, khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ của người con gái thu hút biết bao ánh nhìn cả mọi người xung quanh, không biết vì sao âm thanh trò chuyện bỗng dừng lại, sau đó cả phòng hoàn toàn yên hồi im lặng thì mọi người đều thì thầm to nhỏ về nhan sắc này, tam thiếu gia nhà họ Giang không hổ là Thái tử gia của gia đình giàu nhất vùng duyên hải, không có hứng thú với bất kỳ tiểu thư nhà giàu nào trong giới thượng lưu, không ngờ đã có một kim ốc tàng kiều xinh đẹp mỹ miều, cô gái này có vẻ còn nhỏ tuổi, ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp thì có lẽ cũng có thủ đoạn lợi hại không ai bì gia nhà họ Hạ - Hạ Trình đã có quan hệ tốt với Giang Thứ từ khi còn bé, bọn họ cùng nhau lớn lên, ngày hôm qua nghe bố mình nói anh Thứ muốn kết hôn nên sáng sớm hôm nay đã tranh ngồi ghế được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nãy mọi người lo kinh ngạc thì anh đã luống cuống lấy điện thoại chụp Ôn Ngưng không ngừng, trong giây phút miếng khăn voan bị thổi lên thì ảnh lại bị mờ, nhưng khí chất hấp dẫn người khác của Ôn Ngưng vẫn không thể che giấu Trình chọn hai bức ảnh để gửi vào nhóm chat của những người anh em, đầu tiên là Giang Thứ.[Hình hình Giang Thứ][Anh Thứ!! Anh không tốt gì cả! Kết hôn mà lại không nói cho em?!! May là bố em báo, không phải chúng ta lớn lên cùng nhau sao??][Nhưng mà anh Thứ à, anh giấu kỹ quá đó, chị dâu rất tuyệt, khó trách anh cứ giấu mãi, khi nào mới dẫn ra giới thiệu vậy?!!]Giang Thứ không trả lời, những người anh em không ngừng chửi “Mẹ nó!” ở phía trừ Hạ Trình thì cũng có mấy người chưa từng nghe gì đến ngày cưới hôm nay của Giang Thứ hoang đường hơn nữa chính là nhân vật chính trong lễ cưới - Giang Thứ hoàn toàn không đến hội trường hôn Trình vừa mới nói vài câu trong nhóm chat thì lễ đường cũng xôn xao khác thường, khúc hòa tấu đám cưới đột ngột ngừng lại, tiếng thủ thỉ của các vị khác không ngừng vang lên.“Sao chú rể chưa tới nữa?”“Chuyện của nhà họ Giang lớn như vậy, không thể nào xảy ra sự cố thế này chứ……”“Mẹ nó mấy người xem mặt của ông cụ Giang đen lại rồi kìa, có vẻ như tam thiếu gia đã cao chạy xa bay rồi!”“Có phải quá ngông cuồng rồi không, đã sớm nghe đồn Thái tử gia của Hành Thành kiêu ngạo bẩm sinh, ngông cuồng tùy tiện nhưng không ngờ có thể gây ra chuyện lớn như vậy, không có ai chút mặt mũi nào hết……”“Ôi trời ơi, hồi nãy tôi còn ghen tị với cô dâu nữa chứ, mất mặt quá đi thôi, nếu tôi là cô ta thì tôi đã nhảy từ lầu 28 xuống rồi.”“Phụt, cô nói nhỏ một chút……”Hạ Trình ngẩng đầu nhìn Ôn Ngưng đang đứng ở giữa lễ đường, đôi tay của cô gái nhỏ nắm chặt váy cưới, lẻ loi một cách bất cụ Giang ôm trái tim, nghiêm mặt nói “Lập tức tìm thằng súc sinh Giang Thứ trở về cho tôi!”Hạ Trình nhắn vào nhóm chat mà tay không ngừng run rẩy.[Anh Thứ, mẹ nó, anh có còn là con người không?? Kết hôn mà anh không tới, ném vợ mình lại một mình thế à??]Hạ Trình đã thấy Giang Thứ cứng đầu làm phản không biết bao nhiêu lần trong hơn 20 năm nay, nhưng vào trường hợp hôm nay, anh hoàn toàn không thể ngờ được.**Trên trời cao, máy bay tư nhân đang bay đến bên kia đại độ ở trong dường như thấp đến đóng đàn ông ngồi trên ghế da thật đang hờ hững bẻ khớp, nhíu mày, sườn mặt góc cạnh hiện lên vẻ lạnh của Giang Thứ được huấn luyện rất bài bản, rất giỏi việc nhìn mặt đoán ý, đã ghi nhớ rất rõ dáng vẻ vị Thái tử gia ngạo mạn độc ác, lúc tâm trạng không tốt thì không ai dám đưa đầu lên họng súng nay là ngày anh kết hôn nhưng Giang thiếu tùy tiện liều lĩnh của Hàn Thành chưa từng bị bất cứ ai ép buộc, hôn ước lập ra từ nhỏ thì đương nhiên anh không hài lòng cũng không để trong khoang đều chú ý hơi thở để không phát ra bất kỳ một âm thanh không thích hợp nào nhưng không chịu được tiếng chuông không ngừng reo lên trong dương của trợ lý Nhậm Thiên Cao đập thình thịch, thỉnh thoảng quét mắt lên mặt của vị Diêm Vương ở trước mặt mình, âm thầm soạn hơn 800 chữ trong đơn từ chức trong phút sau, người đàn ông lười nhác mở miệng “Nghe đi.”Nhậm Thiên Cao không dám chậm trễ một giây nào “Là ông cụ.”Khóe môi của Giang Thứ khẽ cong, cười nhạo một tiếng “Lần này bị bệnh tim hay là tắc mạch máu não?”Nhậm Thiên Cao “……”Một bên là lão tổ tông, một bên là Thái tử gia, Nhậm Thiên Cao không rên một tiếng, chỉ dám đưa mắt ra nhìn tầng tầng lớp lớp áng mây ngoài cửa sổ, cân nhắc việc nhảy xuống có lẽ còn dễ chịu hơn so với lưu lại ở chỗ của Giang Thứ trầm thấp, từng câu từng chữ như gõ vào màng nhĩ của ông cụ Giang ở đầu dây bên cụ Giang tức giận không nhẹ, uy nghiêm tích góp cả đời bị cháu nội ném tới cạn đáy, thở cũng không thở nổi “Giang Thứ! Cái con bê* rụt cổ nhà mày! Cánh đã đủ cứng rồi nên muốn bay đi sao? Nếu hôm nay mày dám không trở lại thì tất cả cổ phần Giang thị sẽ không chia cho mày một chút nào hết!”*Con bê Từ địa phương Đông Bắc, ý nghĩa chỉ câu chửi như "đám cháu chắt" hay dùng để chỉ những người không chịu làm việc đàng hoàng.“Không cần.” Người đàn ông đó vẫn cười nhạt như cụ Giang biết chuyện này không trói Giang Thứ được, đúng là anh không cần, mọi người đều biết thủ đoạn của đứa cháu nội ở nước ngoài mấy năm nay của ông, Giang thị đã sớm không sánh bằng được.“Tôi là con bê rụt cổ thì ông nội là gì, ông già rụt cổ sao? Hửm?” Giang Thứ lười nhác thay đổi tư thế, âu phục tinh xảo thẳng thớm, nhưng lại không biết nói tiếng người “Không nhờ ông nội tự phê bình bản thân mình đâu.”Nhậm Thiên Cao “……”Sắc mặt của Giang Thứ vẫn không thay đổi như cũ, không nói thêm chữ nào nữa mà tắt điện báo trong nhóm WeChat không ngừng reo lên, anh click bừa, con ngươi vốn hờ hững đột nhiên nhìn thấy lưng bướm trắng nõn của người con gái thì hầu kết không ngừng lên xuống, nhấp một cái rồi sau đó cau mày quét mắt về phía chiếc váy cưới hở lưng kia, khàn giọng thầm mắng “Mẹ nó.”**“…… Là Giang Thứ sao?”Hơn 12 giờ đêm, Ôn Ngưng lại giật mình khỏi giấc mộng một lần mặc một chiếc áo thun vải bông to rộng, cuộn thành một khối ở trên giường, sau lưng bị mồ hôi thấm ướt một mảng lớn, đôi tay nắm chặt góc chăn, đầu óc nặng nề, thở không đều khi cô thoáng bình tĩnh trở lại mới ôm chăn từ từ ngồi dậy, ngơ ngác nhìn bốn phía chung giường mềm mại, chăn tơ lụa êm ái, trên đỉnh đầu là đèn trần nạm kim cương tráng lệ, thậm chí còn có thể chạm tay vào những bức điêu khắc từ những người thợ nổi tiếng nhất, thứ mà mười mấy năm trước cô chưa từng dám mơ Ngưng đã ở đây hơn hai tháng, biệt thự Ngự Kiền Loan ven biển mà Giang Thứ mua ở Hàn Thành, biệt thự xa xỉ hoa lệ ngợp trong vàng son, khác căn phòng rách nát cô sống từ nhỏ đến lớn trong thôn một trời một ốc tàng kiều, quá Ôn Ngưng bị giấu hơn hai tháng đã không có một giấc ngủ ngon suốt mấy ngày liên thự to lớn sáu tầng, Giang Thứ không ở đây, Ôn Ngưng nhát gan từ nhỏ nên rất một hồi, dây thần kinh đang căng chặt của cô mới dãn ra một chút, nhớ lại lúc nãy khi mơ màng tỉnh dậy thì nghe thấy tiếng động không nhỏ ở ngoài phòng, cô hít sâu một hơi, lấy hết can đảm để bước xuống đôi dép dùng một lần trong phòng dành cho khách, Ôn Ngưng chậm rãi mò mẫm trong bóng tối để bước vào phòng ngủ ở bên cạnh.“Giang Thứ trở lại rồi sao?” Thiếu nữ nhút nhát sợ sệt hỏi, tiếng nói mềm mại ngái lại cô chỉ có tiếng vọng của hành lang trống không cam lòng, đi lên dãy hành lang dài, cuối hành lang là phòng bếp, càng đến gần thì có thể thấy ánh sáng lờ lòng Ôn Ngưng hơi hoảng loạn, đuôi lông mày chứa nỗi mong chờ “Giang Thứ, anh đã trở lại rồi sao?”“—— A!”Vừa dứt lời, một tiếng thét chói tai vút trời vang lên, ngay sau đó là âm thanh chén đũa và đồ ăn rơi xuống làm rơi mâm đồ ăn chính là nữ phụ bếp Huệ Phân của biệt thự, lúc đầu vẻ mặt của cô ta hốt hoảng nhưng khi thấy người đến là Ôn Ngưng thì mới lấy lại bình khi hít thở vài hơi thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, cau mày trách cứ Ôn Ngưng thẳng thừng “Đêm hôm khuya khoắt cô còn không ngủ, chạy lung tung ra ngoài hù chết ai vậy?!”Ôn Ngưng bị mắng đến ngẩn ra, ngồi xổm xuống dọn dẹp mảnh vỡ trên mặt đất cho cô ta theo thói quen, hơn nửa đêm cô lấy gan ra ngoài nhưng lại vô cớ bị chỉ mũi mắng một trận, lại không tìm thấy Giang Thứ mình nhớ mãi trong lòng, tâm trạng lúc này rất không ổn nên vô ý khiến bàn tay bị mảnh chén vỡ cắt một đã bị bắt nạt từ bé đến lớn, trên người có không ít những vết thương lớn nhỏ, chỉ chút vết thương nhỏ này thì chả sao cả, có điều máu trào ra từ miệng vết thương có vẻ rất rợn Phân vội vã lùi ra sau để giữ khoảng cách với cô, nói lắp bắp “Đây là do cô tự cắt đấy, không liên quan gì tới tôi đâu! Cô đừng ăn vạ tôi!”Thấy Ôn Ngưng không có ý muốn truy cứu thì Huệ Phân cũng thở ta muốn nhân lúc nửa đêm không có ai mà tới phòng bếp Tây trộm vài nguyên liệu nấu ăn bình thường không dùng để trục lợi với khách sạn, sao mà ngờ được lại đụng mặt Ôn Ngưng nửa đêm không ngủ may đây là một người chủ không được yêu thương, ngày cưới bị đàn ông cho leo cây, trở thành đối tượng bị khắp giới thượng lưu ở Hàn Thành chê hai tháng trước, sau khi Giang Thứ mang cô về biệt thự thì ném một mình cô ở đây, thậm chí ngày đầu tiên mang cô tới đây thì cũng không thèm vào nhà nhà nhưng không vào, hơn 60 ngày chẳng quan tâm, nhìn sao cũng không giống phúc lợi nên có của một Thiếu phu nhân thật chí cũng không thể xem như tình nhân hay công cụ làm ấm giường nữa do tiếng động quá lớn nên làm ảnh hưởng đến quản gia là má Từ đang ngủ trong phòng dành cho người giúp việc ở lầu Từ rất yêu thương chăm sóc cô gái nhỏ ngoan ngoãn nhút nhát là Ôn Ngưng, ngái ngủ soi đèn thấy vết thương trên tay của Ôn Ngưng thì không khỏi lo lắng, không còn buồn ngủ một chút nào cả, quay đầu nghiêm khắc trừng Huệ Phân đang đứng trơ ở đó, vội tìm hòm thuốc băng bó cho Ôn Ngưng.“Ai da, sao lại bị như vậy, miệng vết thương còn sâu nữa, Ôn tiểu thư chịu đựng một chút, cồn sát trùng sẽ hơi đau đấy.” Sự quan tâm hiện hết lên mặt của má mặt của Ôn Ngưng điềm tĩnh nhưng trong lòng rất chấn động, cô từng ăn nhờ ở đậu, cũng chưa thấy bố mẹ lần nào, chưa từng được người khác lo lắng như vậy, những vết thương cũ còn nghiêm trọng hơn thế này, bị phỏng nước sôi nhiều nhất, chịu đựng cơn đau liên tiếp nhưng ít khi ngửi được mùi cồn thế này “Không sao đâu, chỉ là một vết thương nhỏ không đau gì cả, ngủ một giấc là ổn ngay, má Từ đừng lo lắng.”Ôn Ngưng cười cười nhưng má Từ lại không nghe cô.“Làn da của con bé này mỏng như thế, sao lại không đau được, chẳng may không dưỡng kỹ càng thì sẽ bị sẹo, rất khó coi nên phải cẩn thận một chút, mấy ngày này đừng chạm vào nước, ngày nào má Từ cũng sẽ để ý bôi thuốc cho con.”Ôn Ngưng gật gật đầu, nói cảm ơn, ngẫm lại trên người mình có không ít vết sẹo lớn nhỏ, lúc trước cũng không thèm để ý, nhưng những lời này của má Từ nhắc nhở cô chẳng may Giang Thứ thấy thì có phải sẽ chê cô khó coi hay không ……Nghĩ đến Giang Thứ, cô lại mở miệng hỏi “Giang Thứ…… anh ấy sắp về chưa ạ?”Má Từ không ngẩng đầu, cũng không dám nhìn mắt cô, lấy bừa một lý do an ủi “Tiên sinh rất bận, sự nghiệp của tiên sinh chúng ta rất lớn, không trở về một thời gian cũng là bình thường, cô đừng nghĩ nhiều.”Nhưng nếu bận thì cũng đâu đến mức không thể trở về tham gia hôn lễ chứ.**Suốt cả ngày, Giang Thứ như người mất hồn, cho dù làm gì thì trong đầu đều hiện lên hình ảnh Ôn Ngưng mặc áo cưới, đứng một mình trong lễ ràng là một con nhóc chỉ mới hai mươi tuổi nhưng vô tình lại đúng tiêu chuẩn của thoại vang lên ngay lúc đó, Giang Thứ quét mắt nhìn dãy số được gọi tới từ biệt thự Ngự Kiền Loan, người đàn ông ngước mắt, bắt Ngưng đã ngủ tiếp, đầu bên kia điện thoại là má Từ.“Cô ấy bị ai bắt nạt?” Anh bị bức ảnh kia của Ôn Ngưng chọc đến mức ngứa ngáy trong lòng cả ngày, bây giờ ánh mắt lại lạnh lẽo “Đứa nhóc nào dám động đến cô ấy.”Má Từ đau lòng cho Ôn Ngưng, một năm một mười nói ra điện thoại, Giang Thứ khẽ cau mày gọi điện thoại cho Nhậm Thiên Thứ “Về nước.”
Editor Nguyễn Nghi Beta Anh Bự, An Điềm - Vì ăn mừng truyện có áo mới nên Cá tặng mọi người 1 chương nữa nhé😘😘😘 thoả lòng phần nào mong muốn tát mặt nam chính của các đọc giả nè ☺️☺️☺️ À nhắc nhẹ 5k view sẽ bão 5c nhé 😘😘😘 Động tác gắp rau của anh không hề dừng lại. Buổi sáng cùng Ôn Ngưng đi siêu thị, anh nhận được điện thoại liền đến công ty, sau khi trở về lập tức cùng ông nội cãi nhau một trận, đúng lúc chuyện anh giao cho Nhậm Thiên Cao điều tra có tin tức nên lại đi, cuối cùng trễ thời gian ăn bữa cơm tất niên này. Một ngày vất vả nên anh cũng chưa ăn gì. Lúc Ôn Ngưng nói đã đem đồ ăn hâm nóng lại xong rồi anh thật sự không muốn ăn. Bây giờ ngồi xuống ăn được vài miếng lại cảm thấy ngon miệng. Ôn Ngưng khi còn rất nhỏ đã tự học nấu ăn, tay nghề rất tốt, món ăn trên bàn đều là món Giang Thư thích, không chỉ có hương vị ngon mà còn giống với vị quen thuộc không thể giải thích sâu trong trí nhớ của anh. Trước đây, trong nhà phần lớn đều là do Từ mẹ nấu, Giang Thư chưa từng ăn qua thức ăn do Ôn Ngưng nấu. Vào đêm giao thừa mẹ Từ về nhà ăn Tết, mọi thứ đều do Ôn Ngưng nấu. Anh có cảm giác quen thuộc này hai lần. Một lần là ở hiện tại. Một lần khác, chính là hôm anh trở về công ty từ khu nghỉ ven biển, hôm đó Nhậm Thiên Cao đã lấy cơm trưa từ hộp giữ ấm cho anh ăn. Dáng vẻ ăn cơm của Giang Thư không được coi là tao nhã, nhìn qua lại có vẻ thô kệch thật không phù hợp với thân phận của anh, lúc này cứ ăn hết miếng này đến miếng khác, nửa bát cơm đã hết, còn uống thêm vài ngụm canh. Giống như là không nghe thấy Ôn Ngưng vừa nói cái gì. Sau khi ăn xong, anh lấy khăn giấy lau miệng, nhìn Ôn Ngưng đang ngồi yên lặng đối diện "Tay nghề không tệ nha cô gái nhỏ." Vừa nói xong, anh theo thói quen vươn tay bóp hai má mềm mại của Ôn Ngưng. Trong quá khứ cô gái nhỏ đã từng cười nhẹ để mặc anh giày vò thế nhưng đêm nay Ôn Ngưng lại vô thức nghiêng đầu sang một bên, tránh né tay anh. Bàn tay to của Giang Thư dừng lại trong khoảng không, chớp mắt một cái, sau đó cười tủm tỉm thu tay lại, yết hầu nâng lên trượt xuống, lông mày hơi nhíu lại, đầu lưỡi áp vào hai má, nhìn có chút lưu manh "Còn không cho chạm sao." Anh lấy một chiếc khăn giấy khác lau tay, đứng dậy nói "Được rồi, bát đũa cứ để đó cho người hầu dọn dẹp, cô đừng cố sức nữa. Lên lầu nghỉ ngơi đi. Bình thường buổi tối đều bám theo tôi ầm ĩ, hôm này như thế nào lại tránh né, im lặng như vậy." Anh nói xong, cũng không đợi nghe Ôn Ngưng nói, liền xoay người rời nhà ăn, từ đầu đến cuối chính anh cũng không phát hiện ra rằng mình không dám nhìn vào mắt của Ôn Ngưng. "Giang Thư, tôi nói rằng chúng ta ly hôn đi." Giọng nói bình tĩnh của Ôn Ngưng khiến anh cảm thấy buồn chán vô cớ, những gì cô nói anh không muốn nghe. Thật ra, lần đầu tiên cô nói anh cũng đã nghe thấy rồi, nhưng anh chỉ coi cô như một cô gái nhỏ giận dỗi vì anh không thể cùng cô ăn cơm tất niên được. Nam nữ thường xuyên xảy ra cãi nhau, sau thời gian dài kết hôn lâu nhưng Ôn Ngưng rất ngoan ngoãn, hầu như không bao giờ chủ động giận dỗi. Có lúc anh cũng cảm thấy khá thú vị, anh cũng vui lòng mà thêm chút điểm thú vị trong chuyện vợ chồng. Người đàn ông kiên nhẫn bước đến trước mặt cô, nắm lấy cổ tay cô rồi ôm người con gái vào trong ngực bao quanh bởi vòng tay rộng của mình, giọng nói từ trong cổ họng trầm xuống "Được rồi, tức giận cũng đã tức giận xong, đừng vui đùa quá trớn. Hôm nay tôi không tính toán với cô, đổi lại nếu như là lời từ người khác nói thì cũng đừng mong ở thành phố Hàn này lăn lộn." Nghe qua những từ này có vẻ như thêm một chút thiên vị, nhưng khi nghĩ kĩ lập tức có thể nhận ra từng từ phát ra ở cổ từ trên cao nhìn xuống có một sự uy hiếp. Nói xong anh dùng bàn tay to vuốt ve phần ót của cô, xoa nhẹ mái của cô, rất giống với cách anh thỉnh thoảng vuốt ve con chó nhỏ trong nhà. Ôn Ngưng đã cố gắng bình tĩnh cả đêm, nhưng phiền muộn lại đột nhiên xuất hiện. Đôi khi nghĩ lại, anh đối xử với cô cũng giống như đối xử với con chó nhỏ trong nhà. "Lại đây." "Nghe lời." "Đừng lộn xộn." Đây dường như là ba từ mà anh ấy thường nói nhất, nếu nói điểm khác nhau thì đó là cô rất ngoan và nghe lời, còn con chó không nghe lời và gây rắc rối, nhưng cô sẽ không như vậy. Kết hôn thời gian dài như vậy, cô đã biết tính tình, cách cư xử của Giang Thư đối với mọi người và mọi việc đều duy ngã độc tôn* độc tài. Tuy nhiên cô vẫn hy vọng có thể dùng sự chân thành nhất của mình để lấy lòng anh và làm cho anh vui vẻ, dường như cô chưa bao giờ cãi nhau với anh. Nhưng cuối cùng khi cô nói "ly hôn", anh ấy nghĩ cô chỉ đang kiếm chuyện nổi giận. Ôn Ngưng bị anh áp vào trong lồng ngực, trong mũi đều là hơi thở độc đặc biệt của anh, mắt cô nhất thời ươn ướt, đơn giản dụi dụi vào ngực anh, lau khô nước mắt không cam lòng, sau đó nhẹ nhàng đẩy anh ra. Cô gái nhỏ cúi đầu, không muốn anh nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình. "Được rồi, em mệt rồi, lên lầu ngủ đây. Anh đã mệt một ngày rồi, đêm nay anh sẽ không đụng vào em để cho em ngủ ngon một giấc. Chúc mừng năm mới." Hóa ra trong lòng anh, không động đến cô cũng đã được coi là rộng lượng và ân cần rồi. Ôn Ngưng cố kìm nước mắt, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt "Chúc mừng năm mới." Chúc mừng năm mới, anh trai Giang Thư. Trong khoảng mười năm trở lại đây, cô đều nói như vậy với bầu trời đêm tối vào mỗi đêm giao thừa. Lúc đó, cô nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội đón năm mới với anh trai Giang Thư, chính bản thân cô sẽ nói lời chúc mừng năm mới với anh ấy, nhưng cô không nghĩ đến, cuối cùng lại là hoàn cảnh như bây giờ. Lúc trước Ôn Ngưng rất dễ dỗ dành, thậm chí cô có thể tự mình nguôi giận một cách dễ dàng mà không cần anh phải dỗ dành chút nào, vừa rồi anh nhẫn nại mà nói một câu dài những lời dỗ dành như vậy, bây giờ tự nhiên cảm thấy cô gái nhỏ đã không còn nổi giận nữa. Sau khi Ôn Ngưng nói lời chúc mừng năm mới, Giang Thư cong môi, vẻ mặt không ngờ đến "Ừm, trở về phòng đi." Người đàn ông định dùng bàn tay to cầm tay cô, nhưng Ôn Ngưng lại khoát tay ra "Ly hôn vui vẻ, Giang Thư." Giang Thư lúc này đã hoàn toàn không kiên nhẫn, lông mày hiện lên vẻ cáu kỉnh "Mẹ nó, ầm ĩ chưa đủ sao? Năm mới đừng làm tôi không vui." "Em không gây chuyện với anh, Giang Thư, em rất nghiêm túc." Cô nhẹ nhàng nói, như đang dùng chút sức lực cuối cùng, "Hơn nữa, lúc trước không phải đã cho em ký giấy ly hôn sao." Nói đến đây Ôn Ngưng nhếch khóe môi tự giễu cười "Có lúc em cảm thấy mình thật sự rất nực cười. Lúc anh yêu cầu em ký vào giấy ly hôn, hay ngày anh không đến hôn lễ, em nên biết rằng anh không phải quay lại tìm em, ngay từ đầu anh đã không muốn lấy em. Cuộc hôn nhân này là do ông nội anh áp đặt cho anh. Nếu anh không hạnh phúc, em có thể hiểu được. " "Xin lỗi." Cuối cùng, cô là người mềm lòng, cho dù ly hôn cô vẫn luôn tìm lỗi ở chính mình. "Xin lỗi Giang Thư, trước đây em thật sự không biết quan hệ giữa chúng ta là vì lý do này." "Mạng của anh thực sự đáng giá, nhưng anh không phải trả giá bằng cuộc hôn nhân của mình. Khi em được sinh ra, một sợi dây rốn đã cứu sống anh, việc này ông nội đã đề cập đến với em trước khi ông ốm nặng. Lúc đó em không coi trọng chuyện đấy, nhưng không ngờ vì chuyện này mà đã trói chặt anh nửa năm." "Gặp phải người mình không thích chắc là buồn nôn lắm? Hơn nửa năm kết hôn anh cũng vất vả rồi." Giang Thư nhìn cô gái nhỏ trước mặt đã cùng mình trải qua không biết bao nhiêu lần triền miên ngày đêm. Nụ cười thận trọng, e lệ và ngưỡng mộ khi nhìn thấy anh trong quá khứ đã biến mất, thay vào đó là một nét mặt vô cùng bình tĩnh. Bình lặng như nước đọng. Và những câu nói đó giống như một tảng đá bất ngờ rơi xuống mặt nước tĩnh lặng, dù chỉ là một hạt nhỏ thì nó cũng có thể gây ra vô số gợn sóng. Tuy nhiên, Giang Thư vẫn là Giang Thư, mặc dù không muốn nghe từ trong miệng cô lại nói ra hai từ ly hôn vào lúc này, nhưng anh vẫn cao cao tại thượng như trước, người có thói quen kiểm soát rất ít khi thực sự có thể hạ thấp bản thân, bỏ bớt kiêu ngạo của mình. "Đúng vậy, chúng ta đã ký vào thỏa thuận ly hôn, thế thì sao? Gần đây cô thiếu tiền đúng không? Nếu tôi nhớ không lầm thì trước đây tôi đã đưa thẻ cho cô, có lẽ đời này cô ăn chơi cũng không hết, ông nội từ trước đến nay cũng hào phóng, nếu không đủ tôi có thể cho cô bao nhiều cũng được, vậy tại sao cô còn muốn nghĩ đến tài sản bồi thường sau khi ly hôn?" "Chuyện đơn giản như thả dây dài để câu được con cá lớn như vậy tôi nghĩ cô đã nghe qua, Ôn Ngưng, cô nên nhìn xa một chút có, ở bên tôi, cô có thể nhận được nhiều hơn những gì viết trên tờ giấy đó." Anh có lẽ không để ý rằng chính mình có chút luống cuống, thậm chí còn so sánh mình với con cá lớn trong mắt doanh nhân, tự mình đưa cho Ôn Ngưng một cần câu, để cô ấy bắt. Chỉ là, tư thế giao cần câu vẫn luôn từ trên cao nhìn xuống, khiến người khác luôn có cảm giác được bố thí. Ôn Ngưng cười nhẹ, hóa ra trước đây anh ấy cũng không khác mọi người mà khinh thường cô, trong lòng anh ta cô chỉ ham tiền của nhà họ Giang nên mới nguyện ý gả cho một người khi còn trẻ. Không, đây chỉ là một giấc mơ mà cô không nên có, một giấc mơ kéo dài mười hai năm. Bây giờ đã tỉnh mộng, cô cũng nên rời đi. Ngón tay cô gái nhỏ gỡ bàn tay của anh đang nắm lấy vài mình ra, cô thở dài một hơi, như thể vắt hết sức lực để tách ra "Từ đầu đến cuối tôi chưa đụng đến tiền của anh, lì xì ông nội cho tôi cũng để ở trên bàn phòng khách, mọi thứ trong Ngự Kiền Loan tôi cũng không lấy. Nếu anh không tin lời tôi nói thì anh có thể tự mình đi kiểm tra." Giang Thư bất mãn cắn chặt hàm răng, nhếch mép cười lạnh, không thể kiềm chế được tính ngang ngược ẩn sâu của bản thân, tiện tay cầm đĩa cơm trên bàn ném vào góc tường. Đĩa sứ vỡ tan tành xuống đất, Ôn Ngưng khẽ chớp mắt mà nhìn. Sau khi đưa Giang Thư về nhà Nhậm Thiên Cao vẫn chưa rời đi, nghe thấy có gì đó không ổn trong biệt thự, lập tực vội vàng chạy vào. Ôn Ngưng nắm chặt lòng bàn tay, tiếp tục thì thào nói nhỏ "Em cũng đã đem tiền ăn ở ở Ngự Kiền Loan trong mấy tháng này đặt ở trên bàn. Có thể không quá nhiều nhưng hiện tại em chỉ có nhiêu đó tiền tiết kiệm thôi. Phần còn lại, chính là tiền phẫu thuật anh đã trả cho ông nội, chú đã nói cho em biết mà khả năng của em có hạn, tạm thời không đủ nhưng cũng đã giải quyết xong rồi, để chung lại một chỗ." Cô gái nhỏ bước đến bên cạnh bàn ăn, lúc này Giang Thư mới phát hiện chiếc ba lô cô mang theo đã được đặt ở đó từ lâu, có kích thước bằng cặp học sinh, cô muốn đi liền như vậy thật sao. Giang Thư cười lạnh "Được, tôi muốn xem cô có thể đi đâu nếu như ra khỏi Ngự Kiền Loan." Ôn Ngưng mím chặt môi dưới khi quay người lại, vì sợ nước mắt rơi xuống trước mặt anh, nhưng tiếng khóc yếu ớt trong giọng nói của cô vẫn không thể kìm nén "Tạm biệt Giang Thư, em chúc anh có thể tìm được cô gái mà anh yêu." Tạm biệt, anh trai Giang Thư của em. *** Bên ngoài gió lạnh đến thấu xương, mưa to lại còn xen lẫn tuyết rơi, Ôn Ngưng không có mang theo ô, đeo túi trên lưng liền bước ra ngoài. Mưa lạnh lẽo rơi xuống, cô gái nhỏ không thể mở mắt vì mưa, nhưng cô vẫn chạy ra ngoài không chút do dự. Trong lòng thậm chí có một tia mừng rỡ, may mà trời mưa, để cho cô có thể khóc thét lên. Lúc Nhậm Thiên Cao lao tới, anh không ngờ lại nhìn thấy một người như Tu La, lúc này một người chạy ra ngoài còn một người thì không động đậy, anh ta nên đuổi theo hay ở lại. Nhưng mà lúc mới vào cửa, anh nghe rõ ràng được Giang Thư lạnh lùng, cười giễu cợt, càng nghĩ cũng mặc kệ trước mắt anh có phải là ông chủ của mình hay không, liều mạng nói "Chủ tịch Giang, lần trước anh để cho tôi điều tra cuộc sống lúc trước của vợ anh. Hôm nay anh cũng đã xem qua tài liệu tôi đem đến, anh đừng trách tôi nhiều lời. Trước đây vợ anh sống thật sự rất khổ sở, bị đánh đập mắng mỏ. Cô ấy gả cho anh, anh nên yêu thương cô ấy nhiều hơn nhưng những gì anh vừa nói không phải là dựa vào cô không có chăm sóc, không có ai bảo vệ, nhà mẹ đẻ cũng không thể dựa vào mà khinh thường cô ấy hay sao." "Hơn nữa, vợ của anh hoàn toàn dựa vào chính mình mà từ từ trưởng thành, khó khăn nào cũng vượt qua. Sau khi rời đi, cô ấy chỉ có một mình, rời đi như vậy thật sự không thể sống nổi." Trời đã rất khuya, Giang Thư cũng không dám nghĩ tới đến một cô gái nhỏ như Ôn Ngưng có thể tự mình đi đâu, bên ngoài vẫn còn mưa to, hôm này trời còn rất lạnh, lá gan của cô thật sự khi rời đi trong thời tiết này. Yết hầu người đàn ông trượt lên trượt xuống, vẻ mặt bình thản, đôi chân dài bước nhanh ra ngoài. Nhậm Thiên Cao đuổi theo phía sau mở ô cho anh, Giang Thư mở cửa vào ghế sau, Nhậm Thiên Cao tự giác ngồi vào ghế lái. Giang Thư "Lái xe." Nhậm Thiên Cao "Vâng, Chủ tịch Giang, tôi nên đi hướng nào?" Giang Thư "Bây giờ là năm mới cô ấy không thể bắt được taxi, tự mình đi bộ nên cũng chưa đi xa. Tìm cho tôi." Có lẽ sau nửa năm kết hôn, hai bên vẫn hiểu nhau, Ôn Ngưng thực sự không đi quá xa như lời Giang Thư nói. Thậm chí còn gần hơn anh nghĩ. Chỉ hơn một phút sau khi xe chạy ra ngoài, anh đã nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn trong gian nhà cách biệt thự không xa. Cô gái nhỏ ôm chân cuộn mình trên chiếc ghế, khuôn mặt gầy gò tái đi vì lạnh. Ôn Ngưng không có bạn ở thành phố Hàn, cô chạy ra ngoài vào buổi tối mà trên người cũng không có nhiều tiền, lại là đêm giao thừa, nên khi rời khỏi Ngự Kiền Loan một lúc cô cũng không tìm được chỗ ở. Từ nhỏ cô đã nhát gan và sợ nhất là bóng tối, nên cô chỉ đơn giản ở trong một gian nhà cách biệt thự không xa, ít nhất có thể trốn mưa, đợi đến trời sáng mới tính tiếp. Trong một ngày, cô trải qua sự phấn khích, mất mát, Tết Nguyên Đán, ly hôn, vô lý và mệt mỏi, dù thân mình là sắt cô cũng không chịu được. Cô gái ôm chân yên lặng khóc nhỏ khóc lặng một lúc trên ghế dựa trên bãi biển, rồi lăn ra ngủ mà ba lô vẫn còn trên lưng. . Cách đó không xa, trong xe Nhậm Thiên Cao cầm vô lăng không ngừng nhìn Giang Thư từ kính chiếu hậu. "Tắt máy, tắt đèn xe." Người đàn ông nói nhẹ, châm một điếu thuốc. Nhìn qua không nhanh không chậm. Nhậm Thiên Cao thầm phỉ báng, lúc ra ngoài vẫn còn căng thẳng, không ngừng yêu cầu cậu tăng tốc tìm kiếm xung quanh, ban đầu chạy một vòng cũng không tìm thấy cô, sắc mặt Giang Thư tối sầm đến mức không dám nhìn, còn cử đội bảo vệ của công ty gồm hàng trăm đến hàng nghìn người đến để thực hiện một cuộc tìm kiếm này. Nhưng bây giờ người đang ở ngay trước mặt anh, vậy mà anh lại tỏ ra thờ ơ và bất cần. Mưa to vẫn đang tiếp tục trút xuống, cửa kính xe của Giang Thư mở toang, không quan tâm đến nước mưa tạt vào, chỉ nghiêng đầu, đôi mắt như chim ưng nhìn cô nhóc bị lạnh đang ngủ trên ghế tắm nắng không nhúc nhích. Nhậm Thiên Cao do dự hồi lâu, muốn mở miệng mấy lần, cuối cùng run rẩy mở miệng "Chủ tịch Giang, tôi đi đưa phu nhân trở về được không? Dù sao chòi nghỉ mát kia cũng không thể ngăn mưa được, cô ấy có thể bị cảm lạnh..." Giang Thư đột nhiên thu hồi tầm mắt, dùng ngón tay ấn nút nâng cửa sổ lên, nhắm mắt lại trầm mặc, lạnh lùng cong môi "Chịu một chút khổ sở mới có thể nhớ lâu một chút, không chịu nổi sẽ trở về nhà. Không có việc gì lại cùng tôi nổi giận bỏ đi nhưng chỉ dám chạy đến cửa nhà." Anh có lẽ chính mình cũng không nhận ra, lúc tâm tư của anh đều ở trong chòi nghỉ mát kia thì thuốc trong tay anh đã đốt hết mấy điếu, nhưng lại không có hút ngụm nào. Giang
mệnh trung thiên ái